LỖI ĐỊNH MỆNH
“Chúng ta không thể sống “lúc chiều” như sống
“lúc sáng”, điều gì vĩ đại buổi sáng thì có thể buổi chiều nó lại tan biến như
sương mù sau bình minh, điều gì được cho là đúng vào buổi sáng thì có thể nó là
ảo tưởng vào buổi chiều”-Vô danh.
Chúng ta vô tư lao mình vào cuộc đời để trải nghiệm mọi thứ, chẳng mảy may nghĩ ngợi gì đến chuyện cuộc đời này có sắp đặt trước (định mệnh) hay không. Để rồi khi trải qua bao nhiêu sóng gió và nhìn lại cuộc đời thì mới thấy sự an bài của 4 giai đoạn, 4 điểm chung của chúng ta.
# Gđ lực sĩ:
Đây là giai đoạn cuối của cuộc đời chúng ta, ta nhận thấy ta không biết mình thật sự là ai, là cái gì trong 3 quãng đời trước. Ta nhận ra ta là một điều gì đó khác hơn là cơ thể của chúng ta, của cải vật chất của chúng ta, bạn bè, đất nước của chúng ta v.v… Chúng ta dần đi đến nhận thức rằng chúng ta là thực thể thiêng liêng, thực thể thần thánh có những trải nghiệm con người (không phải là con người có những trải nghiệm thần thánh). Chúng ta biết đây (thế giới hiện tại) không phải là nhà chúng ta và chúng ta cũng không phải là những gì chúng ta nghĩ chúng ta là gì (tỉnh giác). Chúng ta ở trong thế giới này nhưng không thuộc về nó. Chúng ta bây giờ có thể quan sát chính mình ở một góc độ rất khác. Chúng ta bây giờ có khả năng bước ra khỏi cái trí, khỏi cơ thể và nhận thức chúng ta thực sự là gì, thấy được phong cách sống (trạng thái sống) của ta trước đó. Chúng ta trở nên tỉnh giác (quan sát-nhận biết không lời) cuộc sống chính ta (thế giới bên trong lẫn bên ngoài). Chúng ta biết chúng ta không phải là những gì chúng ta chú ý (thế giới bên ngoài), chúng ta là sự tỉnh giác (sự nhận biết không lời), chúng ta có thể dùng sự tỉnh giác ấy để quan sát cái trí (nơi có suy nghĩ, cảm xúc, hình ảnh,… (6 thức-6 trần)) trong thời gian thảnh thơi mà không bị “ố nhiễm” bởi nó nữa như trước kia (giống như một người ngoài cuộc quan sát những người trong cuộc- người ngoài cuộc sáng suốt hơn người trong cuộc!)
Chúng ta vô tư lao mình vào cuộc đời để trải nghiệm mọi thứ, chẳng mảy may nghĩ ngợi gì đến chuyện cuộc đời này có sắp đặt trước (định mệnh) hay không. Để rồi khi trải qua bao nhiêu sóng gió và nhìn lại cuộc đời thì mới thấy sự an bài của 4 giai đoạn, 4 điểm chung của chúng ta.
# Gđ lực sĩ:
Chúng
ta chủ yếu bận tâm đến hình tướng, màu sắc, đến hình thể riêng của mình. Phần lớn
thời gian ta dành cho việc ngắm nhìn, ngưỡng mộ hình thể của ta trước gương. Thân
thể của ta, ta trông ra sao là điều quan trọng nhất trong giai đoạn này, ngoài ra không còn bận tâm thêm chuyện gì khác
nữa.
#Gđ chiến binh:
Ta
bắt đầu đi chinh phục (thay đổi) thế giới, thể hiện điểm mạnh nhất của ta, đạt
được thứ tốt nhất mà ta mong muốn. Ta sẽ hành động như một chiến binh; ta luôn
nghĩ cách để có nhiều thứ hơn người khác (những hào nhoáng bề nổi-những cảm xúc
bề nổi với điều đó); ta muốn đánh bại bất cứ ai xung quanh bởi ta là người quan
trọng nhất, ta xưng số 2 thì không ai dám xưng số 1. Ta cảm thấy mình vĩ đại vì ta có nhiều hơn người khác (danh vọng, địa
vị, quyền lực), và vì ta đã chiến đấu đầy cuồng nhiệt như một chiến binh đầy can đảm.
Dù
đạt được nhiều thứ, nhưng ta vẫn cảm thấy ko đầy đủ, ko hạnh phúc, ta cảm thấy
cuộc đời dài dăng dẳng nếu cứ tiếp tục chạy theo cảm xúc hơn thua, ta cảm thấy
bất lực vì cuối cùng ta cũng trở về tay không (chết) sau nhiều năm tranh đấu…
Ta bắt đầu tìm cách để sống một cuộc đời khác đi, một cuộc sống có ý nghĩa hơn.
Ta nhận những điều ta theo đuổi bấy lâu nay như tiền bạc, danh vọng, quyền lực,
của cải vật chất, v.v… không còn có giá trị như trước kia nữa (yếu tố phụ thay
vì yếu tố chính (mục tiêu)). Ta không còn bận tâm quá nhiều vào những điều đó nữa,
bởi vì ta biết có một điều gì đó đáng sống hơn, có một cuộc đời khác đáng sống
hơn. Ta vẫn nhận chúng (tiền bạc, vật chất,…), ta chấp nhận chúng, biết ơn những
điều ta nhận nhưng ta sẵn sàng từ bỏ nó bất cứ lúc nào ta muốn. Ta bắt đầu tìm
cách giảm bớt suy nghĩ cho chính mình, cách để nhận nhiều hơn thay vào đó ta
nghĩ cách để phục vụ (cho đi), giúp đỡ người khác. Tất cả điều ta muốn bây giờ
là cho đi. Bởi ta biết cho đi sẽ được nhận lại và ta bắt đầu từ bỏ tính cá
nhân, “cái tôi”, tính độc tài-kiêu ngạo (cho mình là quan trọng nhất). Nghĩ
cách để giúp đỡ những người đang cần, cách để thay đổi thế giới tốt hơn ở bất cứ
nơi đâu ta đến.
#Gđ thần thánh:
Đây là giai đoạn cuối của cuộc đời chúng ta, ta nhận thấy ta không biết mình thật sự là ai, là cái gì trong 3 quãng đời trước. Ta nhận ra ta là một điều gì đó khác hơn là cơ thể của chúng ta, của cải vật chất của chúng ta, bạn bè, đất nước của chúng ta v.v… Chúng ta dần đi đến nhận thức rằng chúng ta là thực thể thiêng liêng, thực thể thần thánh có những trải nghiệm con người (không phải là con người có những trải nghiệm thần thánh). Chúng ta biết đây (thế giới hiện tại) không phải là nhà chúng ta và chúng ta cũng không phải là những gì chúng ta nghĩ chúng ta là gì (tỉnh giác). Chúng ta ở trong thế giới này nhưng không thuộc về nó. Chúng ta bây giờ có thể quan sát chính mình ở một góc độ rất khác. Chúng ta bây giờ có khả năng bước ra khỏi cái trí, khỏi cơ thể và nhận thức chúng ta thực sự là gì, thấy được phong cách sống (trạng thái sống) của ta trước đó. Chúng ta trở nên tỉnh giác (quan sát-nhận biết không lời) cuộc sống chính ta (thế giới bên trong lẫn bên ngoài). Chúng ta biết chúng ta không phải là những gì chúng ta chú ý (thế giới bên ngoài), chúng ta là sự tỉnh giác (sự nhận biết không lời), chúng ta có thể dùng sự tỉnh giác ấy để quan sát cái trí (nơi có suy nghĩ, cảm xúc, hình ảnh,… (6 thức-6 trần)) trong thời gian thảnh thơi mà không bị “ố nhiễm” bởi nó nữa như trước kia (giống như một người ngoài cuộc quan sát những người trong cuộc- người ngoài cuộc sáng suốt hơn người trong cuộc!)
Bạn có thể lùi lại khỏi tâm trí của mình và do
đó hiểu tất cả mọi thứ ? Sinh ra và nuôi dưỡng, không có sở hữu, hành động
không có kỳ vọng, dẫn dắt và không kiểm soát: đó là nhân đức tối cao.
Tịnh Thanh Quí chế từ Truth theory (Carl Gustav Jung, Lao Tzu)
Tịnh Thanh Quí chế từ Truth theory (Carl Gustav Jung, Lao Tzu)
Đó là 4 giai đoạn cơ bản gần gũi với phần đông chúng ta, tuy nhiên hành trình phát triển của chúng ta có thể sẽ không bao giờ kết thúc, bởi "cuộc sống như chiếc xe, nếu không chạy sẽ ngã" (Einstein).
4 GIAI ĐOẠN CUỘC ĐỜI (LOẠI 2) tại đây.
Nhận xét
Đăng nhận xét